TÌNH CỐ NHÂN
phan 3
Nhìn Ngọc Nương thơ thẩn dưới trời hoa, Thắng Huyễn bỗng chạnh lòng. Có lẽ Ngọc Nương thích hoa đào lắm đây. Từ khi quen biết Ngọc Nương, Thắng Huyễn chưa bao giờ thấy cô bé thực sự yêu thích điều gì, thực sự quan tâm đến cái gì, lúc nào cũng thờ ơ, vô cảm. Chợt nhớ đến viên đá thạch anh tím của mình, cậu bé vui vẻ chạy đến bên Ngọc Nương tươi cười:
- Sư muội!
Ngọc Nương quay lại nhìn Thắng Huyễn:
- Sư huynh!
- Ta có cái này tặng muội – Thắng Huyễn vẫn giữ nụ cười ấm áp, cậu cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Ngọc Nương, đặt vào đó một viên đá thạch anh màu tím trong suốt.
Ngọc Nương cúi nhìn. Viên đá thạch anh có hình giọt lệ, trong suốt và lấp lánh ánh sáng. Đặc biệt ở bên trong có hình bông hoa bạch đào rất đẹp. Đôi mắt cô bé xoe tròn ngạc nhiên. Rồi lại ngẩng lên nhìn Thắng Huyễn:
- Huynh tặng muội sao?
- Ừ! – Thắng Huyễn gật đầu.
- Nhưng... – Ngọc Nương ngập ngừng.
- Đây là di vật của mẫu thân ta. Ta rất coi trọng nó. Ta tặng muội là vì ta rất coi trọng muội. Hứa với ta phải giữ gìn nó thật cẩn thận nhé!
Ngọc Nương gật đầu. Đôi mắt long lanh cảm kích. Cô bé nắm chặt viên đá trong lòng bàn tay, nhìn Thắng Huyễn cười. Cậu bé ngẩn ngơ, lần đầu tiên Ngọc Nương cười, nụ cười đẹp như đóa hoa phù dung vừa nở.
o0o
Vũ Ca Vô Thành.
Vũ Vô Ưu trầm ngâm ngắm nhìn thanh Hà Huyết Kiếm được y lau chùi cẩn thận, sáng loáng. Dòng chữ “Hà huyết nghịch tâm” khắc trên đó lấp lánh. Trên khuôn mặt hắc ám nhếch lên một nụ cười gian ác. Đôi mắt nhỏ, hơi nheo lại, thành ra đuôi mắt đã dài lại càng dài hơn.
- Ngươi nói Hàn Mặc Phong không hề truyền dạy bí kíp võ công của Hàn Quyền Bộ Phục cho các đồ đệ?
Vũ Hàn Tâm – đại đồ đệ của Vũ Vô Ưu đứng chầu phía dưới, vẻ mặt lo lắng. Xem ra Vỹ Hoa Sơn chưa thấy động tĩnh gì cũng đã khiến cho Thành chủ sốt ruột. Hắn cung kính cúi đầu:
- Vâng! Không hiểu tại sao mặc dù hắnđã có đủ 3 đồ đệ...
Vũ Vô Ưu ném một đường kiếm, làn gió xé sát gương mặt Hàn Tâm. Y giật mình quỳ xuống:
- Xin Thành chủ tha tội!
Đứng bên dưới cùng Vũ Hàn Tâm là Hoành Lãng – một tên pháp sư nham hiểm, nghĩa đệ của Vũ Vô Ưu. Hắn theo hầu Vũ Vô Ưu từ khi y còn là Cốc chủ của Thủy Tình Kiệt Cốc. Thấy Vũ Vô Ưu có vẻ mất bình tĩnh, hắn liền lại gần, thì thầm gì đó với y. Nghe xong, y gật gù hài lòng rồi phẩy nhẹ tay:
- Được! Được! Cứ thế mà làm! – Nói rồi y nhìn Hàn Tâm, giọng sắc lạnh – Hãy tiếp tục công việc đi. Ra lệnh cho tên Hoàng Lăng tác động tới Vỹ Hoa trấn. Để xem tên Hàn Mặc Phong ấy giả mù giả điếc được bao lâu.
o0o
Hoàng Cơ Gia.
Hoàng Lăng là thương nhân giàu có nhất trấn. Tuy nhiên, lão cũng bị liệt vào diện cường hào ác bá, chuyên cho vay nặng lãi, làm giàu trên mồ hôi nước mắt của những người dân nghèo khổ. Bất kể già trẻ, phụ nữ hay đàn ông, hễ đắc tội với lão thì kể như gặp đại họa. Dưới trướng lão là hàng trăm gia nhân, nô dịch được huấn luyện để giúp lão tác oai tác quái. Hơn thế nữa lão lại quan hệ mật thiết với quan phủ nên dù có oán hận đến xương tủy cũng chẳng ai dám kêu ca.
Cố nhiên, ở đời ác báo thì cũng gặp ác báo, Hoàng Lăng không có con trai. Dù lão có tới 5 bà vợ nhưng chỉ sinh được một mụn con gái duy nhất thì lại mắc chứng động kinh. Bao nhiêu năm Hoàng Lăng không tiếc tiền bạc chạy chữa cho con nhưng thầy lang nào cũng lắc đầu bó tay. Cho đến một ngày cách đây 3 năm, con gái lão phát bệnh, bỏ chạy ra ngoài đường, tự mình đâm đầu vào tường, tưởng đâu đã chết. Bỗng nhiên một vị lang y xuất hiện, dùng những thang thuốc có một không hai cứu giúp mà không nhận một đồng tiền công nào. Vị lang y ấy chính là Hàn Mặc Phong. Sau đó ít lâu, con gái Hoàng Lăng khỏe lại, chứng động kinh cũng biến đâu mất. Hoàng Lăng vui mừng lắm nhưng chưa có cách nào trả ơn Hàn sư phụ.
Ấy thế mà bây giờ lão lại nhận mật lệnh có hại cho ân nhân của lão. Nhưng trái lệnh Thành chủ thì chỉ có chuốc họa sát gia. Lão thở dài, trầm ngâm suy nghĩ. Cuối cùng, lão gọi gia nhân:
- Chuẩn bị kiệu để ta lên Vỹ Hoa Sơn!
o0o
Vỹ Hoa Sơn.
Phong Nương động.
- Con nói sao? – Hàn sư phụ ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào gương mặt non nớt nhưng ánh mắt vô cùng kiên định của Ngọc Nương. Lần đầu tiên ông mới thấy cô bé kiên quyết như vậy. – Tại sao?
- Con muốn trả thù cho gia phụ, gia mẫu. – Ngọc Nương nói chắc nịch.
Hàn sư phụ thở dài. Ngọc Nhi còn quá nhỏ, biết rằng thù giết cha mẹ không thể không ghi khắc, nhưng tuổi thơ con bé chỉ tràn đầy thù hận thì có nên không? Ông xoa đầu Ngọc Nương:
- Ta biết, hận thù của con sâu tựa ngàn hải, nhưng con là phận nữ nhi...
Nghe tới đây, Ngọc Nương quỳ sụp xuống. Hai hàng lệ tuôn chảy:
- Sư phụ! Dù là phận nhi nữ thì con vẫn nhất quyết trả mối thù này. Con không muốn phụ mẫu dưới suối vàng mà còn chịu oan khuất. Người hãy hiểu lòng con, chừng nào chưa trả được thù, chừng đó con không thể vui vẻ, hạnh phúc được.
Hàn sư phụ đỡ Ngọc Nương dậy, ôm vào lòng. Ông tư lự nhìn ra ngoài cửa động. Tuyết vẫn không ngừng bay. Có lẽ đây là ý trời chăng? Thời hạn 25 năm mà các môn phái Võ Lâm chí tôn đặt ra đã qua gần một nửa. Có lẽ cũng đã đến lúc ông không thể chần chừ được nữa.
o0o
Vỹ Hoa Sơn.
Thiên Các Đỉnh.
Đã qua 7 mùa hoa đào nở. Hàn sư phụ ngắm nhìn 3 sư đồ của mình lớn lên, thành những thiếu niên, thiếu nữ xinh đẹp, tài đức vẹn toàn. 7 năm qua, ông đã truyền dạy toàn bộ bí kíp võ công của Hàn Quyền Bộ Phục. Nhưng để hoàn thiện bộ võ công này, phải có sự kết hợp của 3 chiêu thức thuộc 3 môn phái khác là Thần Phiến Dụng Phong của Thần Phiến Phái, Ngọc Thoa Phi Tiên của Tiên Thảo Môn và Thiên Nữ Vũ Bạch Sa của Sa Thiên Phái. Vì thế, ông cần gửi 3 đồ đệ của mình tới các môn phái này để luyện học 3 chiêu thức ấy.
Tuyết lất phất bay, kéo theo những cánh hoa bạch đào mỏng manh. Thiên Các Đỉnh vẫn trắng xóa một màu đặc trưng của mùa đông trên núi Vỹ Hoa. Thắng Huyễn, Nghê Thường cùng Ngọc Nương, mỗi người khoác theo một tay nải, trong có bức thư tay của Hàn sư phụ gửi các trưởng môn phái.
Hàn sư phụ dặn dò:
- Các con đi đường cẩn thận. Khi xuống núi nhớ lời căn dặn của ta, không được khinh xuất, lấy chữ nghĩa làm đầu, lấy chữ tâm làm chí. Khi đến các môn phái phải tỏ rõ cho họ thấy đồ đệ của Hàn Mặc Phong ta đây đức độ, tài giỏi hơn người. Các con phải chú tâm tu luyện, không được chủ quan. 3 năm sau sư đồ ta lại tái ngộ tại đây.
3 người vâng dạ. Thắng Huyễn ngậm ngùi:
- Sư phụ, sư mẫu bảo trọng!
Nghê Thường nước mắt lã chã, nghẹn ngào:
- Nhất định chúng con sẽ hoàn thành tâm nguyện của người.
Ngọc Nương u sầu, trầm tư. Mễ Tình sư mẫu cũng không thể ngăn dòng lệ, ôm lần lượt 3 đồ đệ. Tới Ngọc Nương, bà cầm chặt tay nàng:
- Ngọc Nhi, con nhớ uống thuốc đúng liều, điều độ, không được để sức khỏe bị ảnh hưởng. Quả tình xa con ta không nỡ...
Ngọc Nương mím chặt môi ngăn dòng cảm xúc. Nàng cúi đầu gật nhẹ.
- Thôi, các con xuống núi đi kẻo muộn. – Giọng Hàn sư phụ mạnh mẽ, ông đặt tay lên vai Thắng Huyễn, nhìn chàng bằng ánh mắt trìu mến - Bảo trọng!
Cả 3 người cùng quỳ xuống hành lễ:
- Sư phụ, sư mẫu bảo trọng!
Nói rồi cùng xuống núi.
Khi đi hết Vỹ Hoa trấn, đã đến lúc chia tay. Nghê Thường ngậm ngùi nhìn sư huynh và sư muội. Nước mắt nàng lại lần nữa tuôn rơi. Nàng lấy trong tay nải 2 túi hoa thơm được thêu cẩn thận, đưa cho Thắng Huyễn và Ngọc Nương.
- Giờ chúng ta phải chia xa rồi, ta có chút quà nhỏ tặng sư huynh và sư muội. Ta đã tự tay làm hai túi hoa thơm này, oải hương sẽ giúp giấc ngủ hai người được yên bình. Nhất định chúng ta sẽ tái ngộ sớm.
Thắng Huyễn động lòng. Chàng ôm Nghê Thường, đặt một nụ hôn phớt lên trán nàng:
- Ta không có quà cho muội. Nhưng tâm ta luôn cầu chúc cho hai muội khỏe mạnh. Chúng ta sẽ đồng lòng hoàn thành tâm nguyện của sư phụ. 3 năm sau gặp lại. Muội nhớ bảo trọng!
Nghê Thường ngơ ngẩn. Trái tim thiếu nữ non nớt của nàng khẽ lỡ nhịp. Nàng bối rối, cúi đầu thẹn thùng:
- Đa tạ sư huynh!
Ngọc Nương nhìn ngắm túi hoa thơm, đây là món quà thứ hai trong đời nàng được tặng, sau miếng đá thạch anh của Thắng Huyễn. Nàng cảm động nhìn Nghê Thường, mỉm cười nhẹ nhàng:
- Cảm ơn sư tỷ!
Nghê Thường nở nụ cười hiền hòa. Nàng ôm Ngọc Nương vỗ về:
- Muội thể trạng vốn yếu ớt, nhớ bảo trọng đấy!
Nói rồi nàng cúi chào 2 người và quay lưng bước đi. Nước mắt không ngừng rơi. Còn lại Thắng Huyễn và Ngọc Nương. Chàng quay lại nhìn sư muội, buồn rầu nói:
- Ta phải chia tay rồi... – Chàng cầm bàn tay Ngọc Nương lên, trân trọng từng chữ - Huynh sẽ rất nhớ muội.
Ngọc Nương ngước nhìn Thắng Huyễn. Đôi môi mím chặt cũng không thể ngăn dòng lệ tuôn rơi. Thắng Huyễn đau lòng, đưa tay gạt nước mắt trên gương mặt tiên nữ của nàng. Ngọc Nương đặt vào bàn tay Thắng Huyễn một lá bùa nhỏ xíu, căn dặn:
- Huynh hãy giữ giùm muội lá bùa này. Đây là bùa bản mệnh của muội mà mẫu thân đã cất công lên tận Quan Âm Đại Tự mới xin được. Đại tăng trên chùa nói, số muội yểu mệnh, sống không thành người, chết chẳng thành ma, chỉ là cô hồn lang thang. Nếu có lá bùa này mới may mắn giữ ấm êm thân thể và được chuyển kiếp. Từ nhỏ ngày nào mẫu thân cũng dặn dò muội giữ bên mình nên muội chưa từng rời xa nó. Nhưng nay muội gửi huynh giữ giùm muội, nếu nhớ đến muội, huynh chỉ cần cầm lá bùa này, nhất định muội sẽ nhận được tâm ý của huynh. Bảo trọng.
Ngọc Nương quay người bước đi. Thắng Huyễn tay cầm chặt lá bùa, ngậm ngùi nhìn theo Ngọc Nương, cõi lòng buồn bã. Một đợt tuyết mới bắt đầu lất phất bay. Quả là:
Tình ta trăm mối tơ vò
Nàng quay lưng bước ơ hờ lòng đau
Tuyết rơi lất phất trắng màu
Ngẩn ngơ nên nỗi âu sầu vì ai?
Chương 5: ĐẮNG (1)
1.
Tòa soạn thời báo Nhật Minh Quang.
Nghê Thường uể oải nhìn những con chữ vô nghĩa nhảy múa trước mặt. Những tưởng sau khi nghỉ ngơi, cô sẽ lấy lại tinh thần hăng say làm việc. Ai ngờ cô lại đụng mặt Nhật Quang. Từ khi anh xuất hiện, tâm trí cô chẳng lúc nào bình yên, gương mặt điển trai, nụ cười ấm áp của anh lúc nào cũng lởn vởn trong tâm trí cô, ám ảnh cô mọi lúc mọi nơi. Điều này khiến cô rất mệt mỏi. Cô không hiểu cảm xúc cô dành cho anh là gì? Những nhịp đập thình thịch của trái tim mỗi lần gặp anh là gì? Chẳng lẽ là yêu? Yêu ư? Nghê Thường bật cười chua chát. Rõ vớ vẩn.
- Này!
Một bàn tay đập vào vai Nghê Thường khiến cô giật mình.
- Xin lỗi, tôi làm cô giật mình à? – Đó là Lâm Triều Chương, Trưởng phòng Thông tin Giải trí.
- À không – Nghê Thường đứng bật dậy – Xin lỗi, em hơi lơ đãng một chút.
Trưởng phòng Lâm đặt xuống trước mặt cô một xấp tài liệu, đôi mắt lạnh lùng:
- Hôm nay trợ lý Phạm nghỉ phép, cô mang tài liệu này lên gửi Tổng Giám đốc giúp tôi. Tài liệu này rất quan trọng đấy. Sau đó, hãy kiểm tra lại bản kế hoạch dự án của tuần qua, tôi thấy dạo này cô hay mất tập trung quá. Sáng mai tôi muốn cô trình bày một kết quả mới đáng hài lòng hơn.
Nghê Thường sợ hãi cúi mặt. Bao giờ cũng thế, Trưởng phòng Lâm lúc nào cũng khiến cô phải e dè. Dù cho anh ta chẳng bao giờ to tiếng với ai, nhưng đôi mắt sắc lạnh, gương mặt chẳng khi nào xuất hiện nụ cười của anh khiến cô cảm thấy có áp lực.
Thấy Nghê Thường không nói gì, Triều Chương khẽ nhíu mày:
- Có được không, cô Luyện?
- Dạ vâng! – Nghê Thường ngẩng phắt lên, gật đầu rối rít – Tất nhiên là được ạ! Tôi sẽ cố gắng hết mình.
- Tôi sẽ ghi nhớ câu này.
Nói xong, Triều Chương bỏ đi. Nghê Thường thở dài ngồi phịch xuống. Nghiêm trọng rồi đây. Cô chán chường ôm xấp tài liệu lên phòng Tổng Giám đốc.
Hai cửa thang máy song song. Cùng mở một lúc. Nghê Thường bước vào cửa lên. Một chàng trai tuấn tú với gương mặt lạnh lùng bước ra từ cửa xuống. Cánh cửa thang máy từ từ khép lại, không kịp để Nghê Thường nhìn thấy chàng trai. Họ đã đi qua nhau.
Lên tới trước cửa phòng Tổng Giám đốc, Nghê Thường ngạc nhiên khi không thấy cô Thư ký ngồi ở bàn trực. Cô đành bước tới gõ cửa. Không có hồi đáp. Cô gõ thêm lần nữa. Im ắng. Nghê Thường mạnh dạn mở cửa đi vào, cô không muốn mất thời gian chỉ vì tập tài liệu này, cô còn rất nhiều việc cần hoàn thành để tránh ánh mắt sắc lạnh của Trưởng phòng Lâm.
Căn phòng ngăn nắp, chủ yếu là sách và sách. Đủ để biết Tổng Giám đốc là kẻ mọt sách. Nghê Thường nghĩ thầm. Kể cũng lạ, cô vào làm tại đây được 6 tháng rồi mà mặt mũi ông Tổng Giảm đốc này tròn méo ra sao cô cũng chưa hề được biết. Quả là nhân vật bí ẩn.
Nghê Thường đặt xấp tài liệu lên bàn Tổng Giám đốc. Bất ngờ, cô phát hiện một phong thư có ghi nét chữ rất quen thuộc. Nét chữ của cô. Cô vội vàng cầm lên xem. Đầu óc cô quay cuồng, trống rỗng. Chính là bức thư này. Bức thư cô gửi cho cộng tác viên với bút danh Nhật Quang. Nhưng vấn đề là tại sao nó lại ở đây? Trên bàn của ông Tổng Giám đốc Tòa soạn?
Rõ ràng cô đã nhờ Nhữ Đường – nhân viên phòng Tổng hợp, phụ trách việc liên lạc, trao đổi thông tin với các công tác viên của Tòa soạn gửi bức thư này kèm theo nhuận bút tới người có bút danh Nhật Quang rồi kia mà?
o0o
- Anh yêu em như thế nào? – Thanh Nhi nằm sấp trên chiếc sofa, hai tay chống cằm, nụ cười tinh nghịch nhìn Nhật Quang.
- Yêu như...– Nhật Quang giả vờ suy nghĩ vài giây – như yêu... con cún con ở nhà anh ấy – Anh phá lên cười.
Mặt Thanh Nhi xị xuống. Cô hờn:
- Em hỏi thật cơ mà? Sao anh chẳng nghiêm túc gì cả thế?
Nhật Quang gấp quyển sách đang đọc, lại gần chiếc ghế sofa cúi xuống sát mặt cô. Thanh Nhi khẽ giật mình nhắm mắt lại, đôi môi hồng mím chặt. Trông cô vừa đáng yêu vừa buồn cười. Không nhịn nổi, Nhật Quang phì cười, nhéo mũi người yêu:
- Em hỏi câu đó bao nhiêu lần rồi hả bé con?
Thanh Nhi mở mắt, đôi má hồng ửng lên vì ngượng. Thế mà cô tưởng Nhật Quang sẽ hôn mình. Cô úp mặt xuống gối, phụng phịu:
- Nhưng em muốn nghe anh trả lời mà. Ngày nào cũng muốn nghe. Lúc nào cũng muốn nghe.
Nhật Quang cười hạnh phúc:
- Được, vậy anh sẽ trả lời. Nhưng phải nhìn vào mắt em anh mới trả lời được chứ?
Thanh Nhi từ từ ngẩng lên, đôi mắt cố tỏ ra thản nhiên nhưng nụ cười mỉm thì không giấu nổi niềm vui trong lòng. Bất ngờ, Nhật Quang đặt xuống môi cô một nụ hôn. Làn môi đỏ hồng, mềm mại của Thanh Nhi run lên nhè nhẹ và dần hé mở, đón đợi nụ hôn yêu thương. Cô nhắm mắt, vòng tay quanh cổ Nhật Quang, kéo anh lại sát người mình. Anh hôn cô mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, quyết liệt hơn. Hơi thở hai người trở nên gấp gáp. Bàn tay anh ôm ghì lấy Thanh Nhi.
- Anh... – Thanh Nhi rời đôi môi của Nhật Quang, cố gỡ bàn tay mạnh mẽ – Anh làm em nghẹt thở bây giờ.
- Nhưng anh vẫn còn muốn nữa – Nhật Quang bướng bỉnh giữ chặt Thanh Nhi trong lòng.
- Anh ăn gian. Anh nói sẽ trả lời em, vậy mà lại...
- Thì đó là câu trả lời của anh đấy thôi – Nhật Quang nhún vai thản nhiên - Hay em muốn anh trả lời thêm nữa? – Anh nháy mắt trêu chọc, đưa mặt mình sát lại gần Thanh Nhi.
Cô giãy giụa:
- Thôi, anh tham lam lắm!
- Nhưng ban nãy em chẳng bảo muốn nghe câu trả lời của anh hàng ngày hàng giờ còn gì? – Nhật Quang cười, khoái chí nhìn bộ dạng bối rối, ngượng ngùng của Thanh Nhi. Rồi anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, áp đầu cô vào ngực mình, nói chậm – Anh yêu em bằng tất cả những tình yêu mà anh có, tất cả nguồn sống mà anh có, không lời nào, ngôn ngữ nào có thể tả được, chỉ có nhịp đập của trái tim anh chứng minh điều đó được thôi.
Thanh Nhi mơ màng hạnh phúc. Cô cũng vậy. Cô yêu anh hơn cả thế gian này, hơn cả chính bản thân mình. Nhưng thỉnh thoảng, Thanh Nhi vẫn cảm thấy có một niềm bất an luôn rình rập tình yêu của cô. Lúc nào cũng vậy, hạnh phúc đến dễ dàng cũng đồng nghĩa với dễ dàng mất đi. Mà cô thì yếu ớt quá, nhỏ bé quá, làm sao giữ gìn được niềm hạnh phúc này mãi mãi đây?
- Có khi nào tình yêu ấy biến mất không anh?
Nhật Quang ngạc nhiên, anh nhìn sâu vào đôi mắt có chút lo âu của Thanh Nhi:
- Em không tin anh sao?
Thanh Nhi lắc đầu, mỉm cười:
- Không có! Anh đừng bận tâm. Tại em nghĩ vớ vẩn thôi...
Nhật Quang nghiêm mặt:
- Từ nay trở đi, anh không cho phép em có bất kỳ suy nghĩ nào buồn bã hay lo lắng về tình yêu của chúng ta cả. Anh yêu em. Mãi mãi yêu em. Và chỉ yêu một mình em thôi.
- Dù bất cứ chuyện gì xảy ra ư?
- Phải! Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ yêu em, chỉ yêu một mình em.
- Em cũng vậy! Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng chỉ yêu mình anh thôi. – Cô ngả đầu vào ngực Nhật Quang. Trong ký ức xa xăm nào đó, hình như cô và anh cũng đã từng thốt những lời hẹn thề yêu thương...
o0o
Thanh gia.
Tối nay Thanh gia tổ chức đại tiệc kỉ niệm 20 năm thành lập Tập đoàn Thanh thị. Các quan khách đến chúc mừng rất đông vui, toàn những người có máu mặt, tiếng tăm trong giới Tài chính. Họ tổ chức tiệc đứng, ngay tại khoảng sân rộng trong gia trang riêng.
Ở góc vườn, Thanh Nhi ngồi trên chiếc xích đu. Hôm nay trông cô thật quý phái với bộ đầm màu xanh thiên thanh hở đôi vai trần quyến rũ, mái tóc búi cao gợi cảm. Cạnh đó là Nhật Quang, một tay cầm ly rượu vang, tay kia đẩy nhẹ chiếc xích đu. Hai người đang cười nói rất vui vẻ.
Phan_1Phan_2Phan_4Phan_5Phan_6Phan_7Phan_8Phan_9 endPhan_Gioi_thieu